Nếu không sơn, những tấm ván này sẽ nhanh chóng bạc màu, chuyển sang màu nâu xám theo thời gian. Đến giữa thế kỷ 19, các nông dân bắt đầu nâng cấp chuồng trại bằng cách lắp đặt các tấm ván mỏng hơn, đặt nằm ngang để chống gió lùa, giữ ấm cho vật nuôi trong mùa đông. Vì vậy, sơn trở thành một bước cần thiết để bảo vệ lớp gỗ mỏng và giúp công trình trông đẹp mắt hơn, trong đó màu đỏ Venice – một loại màu pha từ bột màu khô trộn dầu hạt lanh trở nên phổ biến và phù hợp với các công trình ngoài trời nhờ khả năng giữ màu lâu dưới ánh sáng mặt trời.
Trong những năm tiếp theo, ngoài màu đỏ truyền thống, nhiều người còn sử dụng các tông màu khác như vàng, xanh lá cây, nâu và trắng để phù hợp với phong cách kiến trúc hoặc tạo điểm nhấn cho các công trình. Tuy nhiên, sơn đỏ vẫn được ưa chuộng vì tính kinh tế và dễ duy trì. Năm 1922, giá sơn đỏ của Sears, Roebuck chỉ khoảng 1,43 đô la mỗi gallon, rẻ hơn nhiều so với các màu khác, thường có giá khoảng 2,25 đô la hoặc hơn. Chính vì lý do này, sơn đỏ vẫn trở thành lựa chọn phổ biến và biểu tượng của các chuồng trại nông trại, giúp các trang trại tiết kiệm chi phí mà vẫn giữ được nét đặc trưng truyền thống.
Ngày nay, khi các trang trại lớn thường dùng các cấu trúc Kim loại, trông giống như nhà chứa máy bay hoặc nhà kho, vẻ ngoài cổ điển của các chuồng nhỏ sơn đỏ vẫn giữ nguyên giá trị văn hóa và thẩm mỹ. Truyền thống sơn đỏ đã trở thành biểu tượng của phong cách nông trại truyền thống Mỹ, đến mức Bưu điện Hoa Kỳ còn kỷ niệm chúng bằng việc in hình trên các tem bưu chính. Dù nhiều trang trại đã thay đổi về kiểu dáng và vật liệu xây dựng, hình ảnh những chuồng trại nhỏ màu đỏ vẫn gợi nhắc về quá khứ, về truyền thống và nét đẹp đơn giản mà bền vững của nền nông nghiệp Mỹ. |