Căn nhà nằm ven quốc lộ 1, dưới chân cầu vượt Quang Trung, quận 12, TP. HCM. Cách đây hơn 2 năm, vào khoảng hơn 20h một ngày cuối tháng 8 – 2008, căn nhà cấp bốn có cấu trúc đơn giản, nằm lọt thỏm trong khu đất rộng rậm rạp được bao bọc bởi hàng rào lưới B40 bốc cháy dữ dội. Toàn bộ 9 người, bao gồm ông bà chủ nhà đã già yếu, 5 người con có cả trai lẫn gái và hai người cháu nội đều thiệt mạng.
Ở thời điểm xảy ra vụ việc nghiêm trọng này, trên địa bàn thành phố đã từng xuất hiện hai vụ cháy lớn khác là cháy ở trung tâm thương mại ITC và căn nhà kinh doanh xe gắn máy trên đường Lý Thái Tổ, quận 3 (Tôi sẽ nhắc đến phía sau bài viết). Nhưng vụ cháy ở quận 12 vẫn đặc biệt thu hút sự quan tâm của dư luận do tính chất khác thường của nó.
Trước khi phát hỏa, toàn bộ các thành viên trong căn nhà trên dường như sống biệt lập với thế giới bên ngoài. Họ không tiếp xúc với hàng xóm, không tham dự cả những buổi tiệc cưới, đám giỗ của những người láng giềng. Thậm chí, người bà con rất gần đang sinh sống cùng khu vực với họ cũng không được họ cho vào ngoài lệ. Họ sống lặng câm với thế giới xung quanh.
 |
Khi vụ cháy xảy ra, không có những dấu vết thể hiện những người bị đốt
cháy đang hoảng loạn (Ảnh: minh họa)
|
Trong khu đất rộng cả nghìn mét vuông, họ dùng lưới B40 làm hàng rào vây xung quanh. Mỗi khi có chuyện, khách chỉ được đứng ngoài hàng rào ấy nói vọng vào bên trong nhà. Tiền điện nước hay ủng hộ người nghèo khó, đồng bào lũ lụt cũng được thực hiện theo cách này. Trước khi án mạng xảy ra khoảng 2 tuần, đã có một doanh nghiệp ra giá toàn bộ phần diện tích đất này là 25 tỷ đồng, nhưng đáp lại đề nghị mua bán này là sự im lặng của gia đình.
Mối liên hệ duy nhất của họ, là hai người con đã lập gia đình và sinh sống ở khu vực khác.
Lâu rồi, có lần tôi ngồi với một cán bộ công tác ở PC21, Công an TP. HCM, vị cán bộ kỹ thuật này cho biết là đến tận bây giờ, vụ án đó vẫn là điều bí ẩn. Mặc dù nhiều khả năng Cơ quan điều tra đã tìm ra chi tiết đầu mối, nhưng tiếc là do trang thiết bị kỹ thuật còn thiếu, nên nghi vấn vẫn là nghi vấn.
Điều kỳ lạ là gia đình này trữ rất nhiều gạo, củi và dầu hôi trong nhà. Họ trữ cả chục tấn gạo, hàng đống củi và nhiều thùng dầu hôi. Họ dùng bếp củi và bếp dầu thay cho bếp ga. Hiện trường của vụ cháy cũng kỳ lạ không kém. Hoàn toàn không có những dấu vết thể hiện những người bị đốt cháy hoảng loạn. Có cảm giác họ cứ lặng im đợi ngọn lửa nuốt trọn thân mình. Và tất cả họ đều tử vong cùng nguyên nhân này ở địa điểm là căn phòng thờ trong nhà. Có vẻ như một số nạn nhân bị trói tay trước khi tử vong do lửa. Hiện trường còn để lại những mẩu thủy tinh vương vãi nghi ngờ là mảnh từ các chai thủy tinh đựng xăng vỡ ra khi bén lửa. Trong lúc, những căn phòng khác gần như không bị ảnh hưởng bởi hỏa hoạn này. Điều quan trọng là kết cấu của căn nhà không kiên cố, nên nếu muốn thoát khỏi ngọn lửa, họ chỉ cần một phản ứng đơn giản nào đó là có thể thoát thân. Mà theo trí nhớ của tôi, ai đó đã từng cho biết rằng, trong dạ dày của các nạn nhân có khả năng còn sót lại một ít dư vị của thuốc ngủ.
Không khí căn nhà vốn dĩ trước đây đã âm u, cộng thêm cách hành xử kỳ lạ của chủ nhà, giờ lại xảy ra vụ cháy bí ẩn. Nên những câu chuyện đậm mùi liêu trai nghiễm nhiên xuất hiện và phát triển.
Tất nhiên, đó là những thông tin không thể kiểm chứng. Bởi những ám ảnh về sự sợ hãi trong mỗi con người khác nhau. Đôi khi, tất cả đều do ảo giác của “di chứng tin đồn” mang lại. Nhưng, những câu chuyện truyền miệng xung quanh ngôi nhà có 9 người chết cháy này đủ khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác sởn gai ốc dẫu trời Sài Gòn cuối năm nắng như dội lửa xuống đầu.
Theo quan sát của tôi, mảnh vườn của gia đình xấu số nọ đã được ngăn làm hai phần, họ san lấp diện tích làm bãi đổ cho các loại xe tải lớn, xe container. Tấm lưới B40 rào quanh nhà xưa kia vẫn còn, nhưng giờ căn nhà được ngăn với con hẻm nhỏ có nhiều người hàng xóm đang sinh sống bằng bức tường gạch khá cao. Phía trước căn nhà, có ai đó đang lưu trú và kinh doanh nước giải khát kiểu café vỉa hè.
Nhiều người nói với tôi rằng đó là con trai của chủ nhà, anh ta về đây sống cũng đã vài tháng nay. Bởi sau vụ cháy, sau khi đã đưa tiễn những người xấu số về với đất, căn nhà được bỏ hoang cho đến khi anh xuất hiện. Nhưng anh thanh niên này khi tiếp xúc với tôi đã phủ nhận lời khẳng định đó. Tỏ ra rất cảnh giác, anh bảo mình không phải là chủ nhà, chỉ đến dựng lều bán tạm tôi. Còn đồ đạc thì gửi nhờ trong nhà này, anh không biết gì cả. Tôi vén tấm bạt vải nhựa dầy mà ai đó đã cố tình vây kín trên tấm lưới B40 nhằm cản hướng nhìn vào trong căn nhà xảy ra vụ hỏa hoạn năm xưa, nhìn vào bên trong vẫn thấy một không khí u ám khó giải thích. Phía trong nhà, thứ ánh sáng duy nhất khiến người ta tập trung nhìn là những ánh chớp đỏ tắt liên tục được hắt ra từ các ngọn đèn trên bàn thờ.
Đã mấy lần tôi tính đưa máy để ghi hình lại ngôi nhà, nhưng ánh mắt anh thanh niên “nhất mực không có liên quan gì đến chủ nhà” nhìn chằm chằm khiến tôi bất giác thấy bất an. Một ánh mắt rất kỳ lạ và lại càng không thể giải thích… Tôi đánh bạo hỏi “Cũng lâu rồi, từ ngày gia đình này xảy ra hỏa hoạn, không biết mấy anh điều tra làm đến đâu rồi, anh hả?”. “Không biết, em chỉ bán nước, em không biết gia đình này. Sáng em đến mở cửa vào nhà dọn hàng, tối thì để nhờ thôi, em không biết gì cả”, sau câu trả lời ấy lại thêm một cái nhìn kỳ lạ nữa dành cho tôi. Một đồng nghiệp của tôi ở tờ báo điện tử lớn, nói với tôi rằng anh rất ngạc nhiên trước cuộc sống khép kín của gia đình ấy, và sau nhiều ngày dò hỏi lối xóm sau khi dư chấn của vụ cháy trong lòng mọi người tạm lắng xuống, anh nghi ngờ gia đình họ đang mang theo tôn giáo thần bí nào đó (có thể là một tà đạo). Dĩ nhiên, đây là quan điểm của riêng anh, chưa được kiểm chứng và có lẽ không thể kiểm chứng.
Rạng sáng một ngày giữa tháng cuối năm 2010, người dân sinh sống tại khu vực đường Lý Thái Tổ, Q3, TP. HCM choàng tỉnh bởi những tiếng la hét tuyệt vọng phát ra từ ngôi nhà kinh doanh xe gắn máy. Khi hàng xóm túa ra để xem xét sự việc thì họ phát hiện cả ngôi nhà đã chìm trong biển lửa. Lửa phừng phừng ngút tầm mắt. Trong cơn nguy kịch ấy chỉ có vợ chồng người chủ nhà cùng người con trai bị bệnh tâm thần, người mà sau này Cơ quan điều tra đã xác định chính là kẻ đã châm lửa đốt nhà là sống sót nhờ kịp nhảy sang mái của nhà hàng xóm. Còn lại, 7 thành viên khác đã không thể có được may mắn như họ. Trong đó, có cô con gái đang mang thai và cậu con trai vừa lên 3 tuổi.
Người ta kể lại rằng trong cơn bão lửa, mọi người nhìn thấy cô gái của chủ nhà một tay ôm con, một tay vịn cầu ban công tầng 1 nhìn xuống đất. Cậu con trai trong lòng chị khóc thét vì sợ hãi. Khoảng cách giữa chị và những người dân đang căng bạt ứng cứu trong lúc chờ lực lượng cứu hộ đến nơi chỉ là một tầng lầu, độ cao từ ban công tầng một với mặt đất là rất thấp. Họ gọi chị nhảy xuống hoặc quẳng đứa trẻ xuống để cứu cháu, nhưng không hiểu sao, chị cứ nhìn thẳng xuống phía dưới rồi ẵm cháu bé chạy vào trong nhà, nơi ngọn lửa đang bốc lên cao kèm theo khói đen mù mịt. Lát sau, chị lại chạy ra nhìn xuống dưới một chạp lâu rồi thêm một lần chạy ngược vào bên trong… Và chị đã không còn xuất hiện nữa, cháu bé đã chết theo mẹ. Một cán bộ điều tra vụ án này cho biết chỉ có một nạn nhân tử vong trực tiếp vì lửa, số còn lại chết do ngạt khói.
 |
Mọi người truyền tai nhau rằng trong căn biệt thự đó vẫn còn hai bóng người con gái
xuất hiện than thở với nhau về sự oan ức của mình (Ảnh: minh họa)
|
Chính chi tiết được nhiều người chứng kiến là người mẹ mang thai ẵm con chạy ra chạy vào trong lửa (chắc do bị hoảng loạn) đã là tiền đề cho những câu chuyện huyễn hoặc xung quanh căn nhà này. Sau vụ cháy, hầu như không còn ai lai vãng đến căn nhà ấy nữa. Có chăng, chỉ là người thân biết chuyện ghé thăm hay những người mua xe gắn máy chưa biết chuyện nên đến để đòi giấy tờ xe.
Khoảng 2 năm trởi lại đây, thì những câu chuyện về căn nhà này đã lắng xuống rồi. Lâu lắm, mới nghe được một chuyện, mà cũng là chuyện hình ảnh người mẹ đứng trên ban công, tay ẵm đứa con nhìn xuống đường.
Căn nhà nằm hắt hiu như thế suốt nhiều năm trời, tường nhà cháy xem, vẻ hoang vu bất chợt hiển hiện ngay con phố vốn dĩ rất sầm uất tại Sài Gòn. Nhiều người cũng đâm ngại khi nhắc về căn nhà ấy. Càng đáng buồn hơn, khi người con tâm thần của chủ nhà khai rằng do bị ép uống thuốc và xin tiền bố mẹ không cho, nên anh đốt nhà cho đỡ giận. Mà căn nhà mặt phố dùng để kinh doanh ấy, cũng như bao căn nhà phố kinh doanh khác, làm gì có lối thoát hiểm trong khi để an toàn cho tài sản, họ khóa đến hai lớp cửa sắt. Lối thoát duy nhất chính là ra ban công, nhảy xuống nóc nhà hàng xóm.
Hiện tại, diện mạo của căn nhà trên đã thay đổi hoàn toàn. Nó đã trở thành điểm giao dịch của một ngân hàng lớn. Những câu chuyện liêu trai được xuất hiện sau vụ cháy giờ cũng đã phai nhạt nhiều… Mọi thứ đang trở lại cuộc sống tất bật vốn có của con phố kinh doanh này.
Hay như hàng chục năm trước đây, trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa có căn biệt thự một thời làm người Sài Gòn truyền nhau tin rằng trong căn biệt thự đó, vẫn còn hai bóng người con gái xuất hiện vào mỗi đêm để than thở với nhau về sự oan ức của mình. Thực tế, tất cả chỉ là những đồn đại không có căn cứ. Cuối cùng, càng lùi xa thời điểm tin đồn thì mọi thứ lại càng phai nhạt đi. |